Lịch sử 70 năm của ĐCS Trung Quốc được viết bằng máu và những lời dối trá. Thông qua việc chém giết, ĐCS Trung Quốc trấn áp sự bất ổn định xã hội và bất mãn, hòng dập tắt ý chí của người dân Trung Quốc. Nhưng khi ĐCSTQ phát hiện ra có một nhóm người không sợ những hành động tra tấn và giết người tàn bạo của nó – Pháp Luân Công – thì những thủ đoạn mà chúng sử dụng còn điên loạn hơn nữa.

Trước khi Giang Trạch Dân chính thức ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công, ĐCS Trung Quốc đã bắt đầu ngăn cấm, theo dõi, điều tra và bịa đặt với âm mưu nhằm buộc tội Pháp Luân Công cùng với sự vào cuộc của các kênh truyền thông vu khống.

Khi chiến dịch tuyên truyền vu khống, lừa dối dường như không nhận được sự ủng hộ của người dân, và chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công không đạt được tác dụng đủ lớn, CCTV và Tân Hoa Xã dưới “kịch bản” của Giang Trạch Dân đã âm mưu “chế tạo” ra các tội ác giết người nghiêm trọng để đổ vấy cho Pháp Luân Công.

Vụ tự thiêu giả tại quảng trường Thiên An Môn

Ngày 23/1/2001, tại quảng trường Thiên An Môn đã xảy ra vụ “tự thiêu” của 5 người. Trong vòng vài giờ sau sự kiện này, những cảnh quay chi tiết đã liên tục phát sóng trên các phương tiện truyền thông nhà nước khắp Trung Quốc và thế giới, các báo cáo tuyên bố rằng những người tự thiêu là người tập Pháp Luân Công, trong đó tâm điểm là hình ảnh một bà mẹ tên là Lưu Xuân Linh đã nổi lửa thiêu bản thân và thiêu con gái mình, bé Lưu Tư Ảnh.

Tuy nhiên khi phân tích đoạn video quay chậm do CCTV phát sóng sẽ thấy Lưu Xuân Linh, người phụ nữ tự thiêu xuất hiện trong đoạn phóng sự được cho là chết vì bỏng, nhưng thực ra cô bị một người đàn ông mặc áo khoác quân đội dùng một vật đánh mạnh vào đầu. Đơn giản, cô không chết vì bỏng lửa mà bị ĐCS Trung Quốc giết chết nhằm diệt khẩu.

Con gái của cô, Lưu Tư Ảnh, cùng tham gia vào tự thiêu cũng đột ngột qua đời vào ngày 17/3 sau khi cô bé xuất hiện khỏe mạnh trên truyền hình và được cho là sắp xuất viện. Cái chết đột ngột của cô bé khiến nhiều người suy luận rằng, giống như mẹ cô, Lưu Tư Ảnh đã bị ĐCS Trung Quốc sát hại để ngăn cô bé tiết lộ sự thật về vụ tự thiêu được dàn dựng.

Ở bên trong Trung Quốc, vụ tự thiêu giả này đã hoàn thành mục đích của ĐCS Trung Quốc nhằm kéo dư luận sang phía đối lập với Pháp Luân Công. Lợi dụng hình ảnh người mẹ nổi lửa thiêu con mình đã được mặc nhiên thừa nhận, truyền thông nhà nước còn bịa đặt những điều sai sự thật như hàng trăm học viên Pháp Luân Công đã mổ bụng của họ, hoặc “hơn 30 người dân vô tội đã bị giết bởi các học viên Pháp Luân Công rối loạn tâm thần”.

Vu khống các vụ giết người mà hung thủ có tiền sử bệnh tâm thần

Ngày 16/12/2001, Tân Hoa Xã và CCTV tiếp tục đưa tin rầm rộ về vụ án giết người, hung thủ tên là Phó Di Bân (Fu Yibin) đã giết cha và vợ của anh ta. Bản tin vu khống và phỉ báng trắng trợn Pháp Luân Công từ cáo buộc tự sát đến giết người. CCTV đã trực tiếp phỏng vấn Phó Di Bân và anh ta nói: “Tôi đã giết tất cả bọn họ. Khi tôi thành công trong tu luyện, cả gia đình tôi sẽ lên thiên đường và sống một cuộc sống hạnh phúc vĩnh viễn”. Một logic bị bóp méo như vậy không thể tìm thấy trong bất kỳ cuốn sách Pháp Luân Công nào. Ngược lại, ấn phẩm chính của Pháp Luân Công đã ghi rõ ràng, đối với các học viên, tuyệt đối không được sát sinh.

Cô Mã Thụy Kim (Ma Ruijin), một người quen thân với gia đình hung thủ Phó Di Bân đã xác nhận rằng anh ta có tiền sử bệnh tâm thần lâu năm, đã bị mất trí trong nhiều năm. Vào năm 1993, anh ta thường cởi truồng đi lang thang và người thân trong gia đình không thể kiểm soát được anh ta. Các bằng chứng cho thấy anh ta đã bị tâm thần gần 10 năm trước khi gây ra án mạng.

Ngày 2/7/2003, trang Xinhua.Net đưa tin về một vụ ngộ độc bất thường và nhanh chóng kết luận một học viên Pháp Luân Công đã phạm tội giết người. Ngày 14/7, CCTV đưa tin 17 người ăn mày đã bị đầu độc và tuyên bố nghi phạm là một người theo Pháp Luân Công.

Trần Phúc Triệu (Chen Fuzhao), người liên quan đến vụ án mạng, được chẩn đoán là một kẻ tâm thần lâu năm. Cha của Trần Phúc Triệu, Trung tâm y tế huyện Thương Nam (Cangnan), cũng như chính quyền thị trấn Long Cảng (Longgang), huyện Thương Nam nơi Trần Phúc Triệu cư ngụ đều đã xác minh sự thật này. Trước khi vụ giết người ngộ độc xảy ra, cha của Trần đã đưa anh ta đến Bệnh viện Tâm thần Neian để điều trị.

Tuy nhiên, Tân Hoa Xã và CCTV đã cố tình bỏ qua tiền sử bệnh tâm thần của anh ta và thay vào đó quy kết hành vi lập dị của Trần Phúc Triệu là do tập Pháp Luân Công.

Các cuộc điều tra tiết lộ rằng Phòng 610 đứng đằng sau dàn dựng vụ án giết người này. Phóng viên các báo tham gia vào việc vu khống Pháp Luân Công đã cố tình phớt lờ tình trạng tâm thần của Trần Phúc Triệu và cho rằng những tuyên bố phi logic của anh ta là do tập luyện Pháp Luân Công.

Theo các bằng chứng thực tế được thu thập bởi WOIPFG (Tổ chức Thế giới Điều tra về Cuộc đàn áp Pháp Luân Công), cho thấy:

  • Tân Hoa Xã và CCTV đã chọn một số phương tiện truyền thông để độc quyền đưa tin tức. Tất cả các phương tiện truyền thông khác đã bị loại trừ.
  • Các báo cáo tin tức bịa đặt được lựa chọn kỹ lưỡng, bao gồm cả việc các phóng viên ký tên dưới bài thậm chí không tham gia thu thập tin tức.
  • Cảnh sát và Phòng 610 đã trực tiếp đứng sau vụ án này. Các phóng viên của Tân Hoa Xã và những người làm việc trong nhóm đặc biệt được chọn sẽ tham gia điều tra và báo cáo vụ việc này. Khi vụ việc kết thúc, họ sẽ được thăng chức hoặc điều chuyển đi nơi khác. Những người biết về sự lừa dối này đều bị chính quyền ĐCSTQ cảnh cáo buộc phải giữ im lặng.

Từ vụ sát hại các thành viên gia đình trong vụ Phó Di Bân trước đó đến vụ Trần Phúc Triệu, bằng chứng chỉ ra rằng nhóm Giang Trạch Dân đã dựng chuyện để đẩy mạnh chiến dịch của chính phủ nhằm vu khống và đàn áp Pháp Luân Công.

Ảnh người tu luyện Pháp Luân Công đang tập luyện các bài công pháp (ntdvn.com)

Pháp Luân Công là một môn tu luyện Phật Pháp, cấm chỉ sát sinh và tự sát. Người sáng lập Pháp Luân Công là Ngài Lý Hồng Chí, trong tác phẩm chính của mình là “Chuyển Pháp Luân” đã xác định rõ “người luyện công không được sát sinh”. Mặc dù các giáo lý của Pháp Luân Công nhấn mạnh tới sự khoan dung, từ bi và nghiêm cấm sát sinh, ĐCSTQ vẫn trắng trợn sử dụng các kênh truyền thông để gán ghép một cách lố bịch một số vụ giết người vu khống cho các học viên Pháp Luân Công.

Vụ án mẹ sát hại con gái 5 tuổi tại Mỹ bị lợi dụng

Ngày 9/1/2017, Trần Minh Minh, một người phụ nữ gốc Hoa 29 tuổi từng mở một quán ăn Trung Hoa tại bang Ohio (Mỹ) cùng với chồng Triệu Lương, 34 tuổi, đã bị cảnh sát bắt giữ vì bị tình nghi giết con gái 5 tuổi. Hai kẻ này đã đem thi thể của bé gái giấu trong quán ăn, và sau đó báo cáo giả với cảnh sát là “mất tích”. Tuy nhiên, vụ việc đã bị phía cảnh sát phát hiện.

Truyền thông của ĐCSTQ ngay lập tức đăng tải thông tin: Trần Minh Minh vì chịu “tà thuyết Pháp Luân Công tẩy não” nên mới giết con gái, đồng thời bộ máy tuyên truyền của ĐCSTQ đồng loạt đưa tin về “thành viên si mê Pháp Luân Công giết chết bé gái vị thành niên” để tấn công Pháp Luân Công.

Tờ Phoenix, cơ quan tuyên truyền của ĐCSTQ, và một số trang mạng Hoa ngữ tại hải ngoại cũng cật lực truyền tải những tin tức này. Họ dựa trên thông tin Trần Minh Minh từng đăng ký tị nạn tại Mỹ lấy danh nghĩa Pháp Luân Công.

Kỳ thực nhiều người Hoa tại Mỹ đều biết rằng, hình thức xin tị nạn chính trị dễ dàng nhất chính là giả mạo làm người tập Pháp Luân Công. Đã từng có thời gian tại một số bang ở Mỹ, nhiều người Hoa còn ngầm mở lớp hướng dẫn tị nạn Pháp Luân Công. Năm 2009, Trần Minh Minh đã từng mạo danh là người tập Pháp Luân Công để làm việc này. Tuy nhiên, tại Tòa án Di dân, quan tòa đã phủ quyết trường hợp của cô ta, nguyên nhân là “không đáng tin”.

Sau lần bị bác đơn năm 2009, Trần lại tiếp tục khiếu nại lên Tòa phúc thẩm khu vực liên bang thứ sáu (US Court of Appeals for the Sixth Circuit), đây là một dạng Tòa phúc thẩm cấp liên bang của Mỹ, quyền hạn của Tòa án này chỉ đứng sau Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ. Tuy nhiên, quan tòa của Tòa phúc thẩm khu vực liên bang cũng nhất trí phủ quyết khiếu nại của cô ta và cho rằng: Trần Minh Minh không phải là người tập Pháp Luân Công.

Chiến dịch tuyên truyền ma quỷ hóa Pháp Luân Công này của ĐCSTQ được cho là chưa từng có tiền lệ, kể cả so với cuộc Cách mạng Văn hóa. Một nguyên nhân chủ yếu là vì nó lợi dụng toàn bộ hệ thống truyền thông phủ khắp trong và ngoài nước, bao gồm TV, radio, báo chí online và báo giấy, thậm chí là sách giáo khoa. Và phương thức khiến người dân kỳ thị Pháp Luân Công dễ dàng nhất là ngụy tạo hoặc tuyên truyền “Pháp Luân Công gây chết người”. Điều này đã được thực hiện không chỉ trong Trung Quốc, mà cả ngoài Trung Quốc.